Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014
Valentine có ba mảnh ghép
- Nhi làm gì đấy? Tôi giật thột quay đầu lại, chợt thấy lạnh toát sống lưng như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Ngẩn ngơ một hồi, tôi mới đáp lại câu hỏi của cô bạn cùng lớp. - Nhi vào xem chút đồ thôi. - Á à, biết rồi nhá, Nhi mua socola tặng người ấy phải không? - Làm gì có ai mà tặng, Nhi chỉ coi thôi chứ tặng tiếc gì. Tôi nuốt ực cục nghẹn mắc ở cổ họng vì bị cô bạn đoán trúng tim đen. Thật ra tôi định mua một hộp socola be bé để tặng Phong - cậu bạn ngồi bên cạnh. Lý do để tặng là gì ư? Tôi cũng không biết. Có thể vì để cảm ơn cậu ấy đã cho tôi mượn tài liệu môn hóa, hoặc để đáp lại những thanh kẹo Alpalibe cậu tặng tôi hôm 20 tháng 10... Có ti tỉ lý do chính đáng. Nhưng có lẽ tôi là người rõ nhất lý do vì sao lại muốn tặng Phong socola vào cái ngày đặc biệt - Valentine. Phong mà tôi thích là một anh chàng ma kết, thảo hèn nếu có nhiều cô nàng cứ bị suýt nữa bởi Phong, trong số đó có cả tôi - một cô nàng ma kết. Thường thì hai ma kết mà ở cạnh nhau sẽ tạo nên hai lâu đài cảm xúc chắc chắn, nhưng cả hai đều muốn đánh đổ, khám phá lâu đài của nhau. Thế bởi vậy lâu dần, tôi nhận ra ở Phong những điều tuyệt vời mà bọn con trai khác không hề có, còn Phong... Tôi không biết cậu ấy đối với tôi như thế nào, chỉ đơn giản là bạn bè thông thường hay cũng có một chút xíu thích tôi như tôi đã thích cậu. Nghĩ quẩn một hồi lâu, tôi chào từ giã cô bạn cùng lớp một mai về mà không mua thứ gì cả. Thốt nhiên tôi thấy mình nực cười, suýt thì đi làm chuyện không giống với tôi mọi ngày. Tặng socola gì chứ, tôi có phải kiểu người lãng mạn như vậy đâu. Tặng rồi thì sao chứ, lỡ Phong không nhận hoặc có rất nhiều cô bạn khác cũng tặng socola cho cậu ấy thì có phải tôi tự ôm cục nhục to đùng vào thân không. Lắc đầu mạnh để gạt phăng cái viễn tượng kinh khủng đang lửng lơ trong đầu, tôi lấy hết sức đạp xe ngược chiều gió. Gió thổi tung xúc cảm của tôi khiến chúng trở nên rối bời, khó sắp đặt. ... - Uầy, thằng Phong này, chưa đến Valentine mà đã có quà với thư tỏ tình. Khiếp! Hoàng từ đâu chạy xộc đến, lao thẳng về phía tôi đang ngồi, đẩy tôi sát vào Phong. - Thằng Hoàng điên này, đi về chỗ mày đi! Tôi phát cáu, đẩy nó ra. - Ơ cái bạn Nhi này, bạn đang ghen vì không có ai thèm tặng quà “va lăng nhăng” cho bạn chứ gì. Xin thằng Phong vài món, nó thể nào chẳng được nhận những món quà vô danh. Nghe Hoàng nói mà máu trong thân thể tôi dồn hết lên mặt. Tôi nghiến răng, lườm nó một phát rõ sắc đến mức muốn đâm toạc cái bản mặt đáng ghét, nhơm nhở của nó ra, thế mà nó vẫn thản nhiên, còn đưa tay lên bẹo má tôi. - Mình là mình thích nhất lúc bạn Nhi giận, mặt đỏ trông đáng yêu khủng khiếp. Lúc này thì cơ mặt của tôi giật đùng đùng, tôi lấy hai tay bóp cổ nó, nó thì vẫn cứ cach am phong karaoke bẹo má tôi. Trò hề diễn ra cho đến khi Phong nổi xung, quát lớn: - Hai đứa ra chỗ khác mà đánh nhau! Ngày nào cũng ầm ĩ, không thấy chán à? Giữ nguyên thể bóp cổ - bẹo má, tôi với Hoàng quay sang nhìn Phong. Cậu ấy rất ít khi nổi nóng, nhưng hôm nay có vẻ mẫn cảm hơn mọi ngày. Rút cục Hoàng thả tay, tôi cũng buông khí giới, cả ba ngồi lặng im cho đến khi trống đánh hết giờ ra chơi. Hoàng là bạn thân của Phong, nhưng đôi khi tôi cảm thấy tôi còn chơi thân với Hoàng hơn Phong. Vì giữa hai người ấy cứ tồn tại sự khách sáo, chẳng bao giờ tôi thấy họ cãi nhau hay đánh nhau. Nhưng tôi biết họ là bạn thân bởi Hoàng nói với tôi họ là bạn thân. Tôi quen biết Hoàng trước Phong. Ngay từ ngày đầu bước vào cổng trường cấp ba, kẻ lao xe tông vào tôi báo hại tôi phải vừa đi vừa giấu tà áo dài có in vết xăm xe là Hoàng. Kẻ hay đi sau kéo tóc tôi, dù chưa biết tên cũng là Hoàng. Kẻ thường dùng ánh mắt khó hiểu, đăm chiêu nhìn về phía tôi, cho dù tôi phát hiện ra và trợn mắt lên nhìn lại thì hắn vẫn bình thản ngồi nhìn tôi với vẻ mặt đủ thứ biểu cảm cũng chính là Hoàng. Mọi thứ về Hoàng đều khiến tôi dễ nổi xung, duy chỉ có một điều Hoàng có mà khiến tôi ưng, đó là cậu bạn thân của hắn đang ngồi cạnh tôi đây - Duy Phong. - Nhi tặng Hoàng socola đi, rồi Hoàng tặng lại Nhi. Đang loay hoay buộc tà áo dài để ra về thì Hoàng từ phía sau thầm thào đủ để ba người nghe thấy, vì lúc ấy có cả Phong đang lấy xe gần đấy. - Hâm à? Mắc gì phải tặng Hoàng socola. Đây cũng không thích nhận socola từ một đứa vớ vẩn như Hoàng. - Thật á? - Chả thật là gì. Ngày nào cũng hâm như nhau. Mà chắc chẳng ai thèm tặng socola bởi thế mới bảo đây tặng chứ gì? Đừng có mộng mị. Tôi lườm Hoàng rồi dắt xe đi, Hoàng cũng dắt xe và lẽo đẽo theo sau tôi, theo sau Hoàng là Phong. Tôi tủm tỉm cười tưởng tượng ra viễn tượng mình được hai chàng trai đeo đuổi và đòi-tặng-socola, thế là cứ cười tít mắt. - Tặng anh. Tôi quay lại. Tốc độ âm thanh và tốc độ chạy của cô bé lớp dưới ngang ngửa nhau. Vừa mới nói được hai chữ đã quay lưng chạy mất, chắc cô bé ấy mặt đang đỏ như quả cà chua cho mà xem. Tôi biết ngay mà, Phong vốn được nhiều cô nàng để chi tiết tham khảo ý nên quà cứ thế mà tới tay thôi. Nhưng, lúc quay lại, món quà đang nằm trên tay Hoàng. Tôi mở to mắt hết cỡ, suýt chút nữa thì miệng cũng há ra. - Đấy nhé, đây cũng có người tặng quà nhé! Thế nên đó mà muốn nhận quà thì mau tặng đây đi, không là mất nhịp ngàn năm có một. - Hứ! mộng mị đi! Tôi bĩu môi, đạp xe đi thẳng. Vậy là thêm một mùa Valentine nữa tôi không có socola. Cũng phải thôi, là hotgirl thì mới hoạ may được chết chìm trong đống socola, chứ một đứa vừa ngố, vừa kém nổi trội như tôi thì chỉ là đứa trẻ thơ chưa lớn. Tôi ưng ý điều này thêm vài năm nữa vậy. ... Valentine đúng là Valentine, cách 300m từ ngoài đường đến cổng trường, hoả hồng đỏ bày bán đủ các loại hình. Nói thật là trong lòng tôi cũng thèm được nhận một bông, à không, một nụ hồng thôi cũng được. Nhưng dù sao ngày này với tôi cũng chỉ là một ngày mấy đứa vớ vẩn va nhau phứa rồi thành một lũ ngớ ngẩn, mờ mắt vì hoa với cả socola. - Ui cha mẹ ơi! Vừa nói va là va ngay, chẳng rõ cái đứa ngớ ngẩn nào lại lao ra cổng trường mà không nhìn đường, làm tôi đang mải suy nghĩ cũng lao vào không tiếc thương. - Nhi muốn đâm chết người à? Tôi thở phào nhẹ nhõm, người tôi tông phải là Hoàng, mà nếu là hắn thì không phải lo bị bắt đền, vì hắn chẳng bao giờ chơi trò đời trẻ nít ấy đâu. - Bắt đền Nhi! - Ơ ơ, Nhi có làm gì đâu mà Hoàng bắt đền, Nhi còn chưa bắt đền vì cái tội ra khỏi cổng không báo trước. - Có cái lý nào nhưng như vậy? Nhi đừng có cãi cùn, đền đi! Hoàng đứng chặn đầu xe của tôi, khăng khăng không để tôi qua. Đang thở dài bất lực thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện. - Sắp vào lớp rồi, hai người còn đứng đây mà cãi nhau à? Phong vỗ vai Hoàng, nhân lúc Hoàng quay lại, tôi tìm đường đi vào. Nói chung Phong của tôi vẫn là nhất, thế nên hôm nay trong cặp tôi mới có một hộp socola để dành tặng người tuyệt nhất. Tôi vào đến lớp, nhưng Phong vẫn chưa vào, cả Hoàng cũng chẳng thấy đâu. Ngồi chi tiết xuống chỗ của mình, tôi liếc mắt ngó vào trong ngăn bàn bên cạnh xem có món gì đặc biệt không, rồi cũng tiện ngó lên bàn trên chỗ Hoàng ngồi. Tôi tròn mắt tập hai. Một đống lúc nhúc hộp quà nhỏ to đủ cả, cái cặp còn để hở ra để chọc tức con mắt tôi bởi trong đó cũng có quà. Lý nào lại như thế, chẳng nhẽ Hoàng dở người mà tôi biết cũng có nhiều cô nàng để ý thế cơ à? Tôi chép miệng, thôi thì mặc, dù sao tôi cũng chẳng liên can gì tới cái thứ vớ vẩn vào ngày linh tinh này. Đẩy cặp vào ngăn bàn, nhưng có gì đó vướng khiến cặp không vào sâu trong ngăn bàn được. Tôi thò tay vào, cảm nhận được một vật như hộp quà. Bỗng dưng tim tôi đập thình thịch, tay run run. Tôi liếc ngang, ngó dọc như tên ăn trộm vì dù quà thì nằm ở ngăn bàn của tôi, nhưng vẫn chẳng thể tin nổi nó dành cho tôi, biết đâu tên khốn nào đấy lại đang đùa với kẻ nghèo túng quà cáp này. Sau vài phút đương đầu tư tưởng, tôi quyết định mở nó ra một cách... Dấm dúi. “Tặng Nhi hâm!” Mắt tôi sáng rực, rõ ràng là dành cho tôi rồi, nhưng ngoài ba chữ ấy ra thì chẳng còn bút tích nào cho biết ai đã tặng nó cho tôi. Khẽ thở dài, bất chợt tôi cảm thấy buồn. Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của Hoàng tử khi nhặt được chiếc hài của Lọ Lem mà không biết được sự thật nàng là ai. Nhưng Hoàng tử còn có thể mang hài đi tìm nhọ nhem, còn tôi thì chẳng thể đem hộp socola đi hỏi từng đứa con trai rằng ai là chủ nhân của nó. Đúng là, cổ tích luôn đẹp, còn sự thực thì cứ trần trụi và trớ trêu. - Các cô nương tổ 4 đâu rồi, mau xuất hiện và nhận hoa. Ôi cái miệng của Hoàng chẳng bao giờ ngừng nghỉ, chưa thấy người vào lớp mà tiếng đã vang xa, lọt thỏm vào tai tôi và có phần... Dễ nghe. Tôi cùng mấy cô nàng trong tổ ngồi thẳng lên, mắt đều hướng về cửa lớp. Hoàng cầm trên tay 8 bông hoa hồng đỏ rồi lần lượt đặt lên bàn có các bạn nữ. Đến chỗ tôi, Hoàng ghé sát tai tôi thầm thĩ: - Đây với đó còn chưa tính xong cái chuyện bắt đền đâu nhé! Đồ Nhi hâm! Nghe xong ba từ cuối, tôi bỗng cảm thấy nóng bừng cả mặt. Chỉ có Hoàng mới hay gọi tôi là hâm. Tôi đông cứng vài giây để não phân tích sự việc. Dù chưa thể kết luận chắc nịch rằng hộp quà là của Hoàng, nhưng mọi luận điểm đều tụ họp vào giả thuyết chính Hoàng để hộp socola ấy vào ngăn bàn của tôi. - Có phải... - Phải gì? Tôi tính hỏi thẳng, nhưng lại không thể thốt ra hết ý từ. Rút cục tôi lắc đầu nói Hoàng về chỗ của cậu ta. Hoàng định nói gì đó, nhưng rồi cậu ta cũng ngoan ngoãn trả lại khoảng trời bình yên cho tôi... Bên cạnh Phong. - Phong nhận được nhiều quà nhỉ? Tôi cười toe toét, híp cả hai mắt. - Nhi thích không? Nếu thích Phong cho Nhi hết đấy. - Thật không? Nhưng toàn là quà của mấy bạn nữ tặng Phong, Nhi lấy hết sao được. - Quà tặng Phong rồi là của Phong, giờ Phong cho Nhi cũng là quyền của Phong, nếu Nhi thích. - Vậy trao đổi đi! - Đổi gì? Một cảnh huống khá hay ho để tôi có nhịp quang minh chính đại tặng quà cho Phong. Tôi lấy trong cặp ra hộp quà của mình đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhõm đặt vào ngăn bàn của Phong. - Nhi lấy hết đống này, còn Phong được nhận cái này. Phong gật đầu, mỉm cười rồi cầm lấy món quà tôi đưa. Một cách tặng quà ngớ ngẩn, nhưng thà như thế còn hơn không dám tặng hay không có dịp tặng. Tôi cũng tự cảm thấy mình vô duyên, ai đời lại lấy hết quà của người khác được tặng rồi còn làm như luận bàn công bằng lắm. - Tối nay Nhi có bận gì không? Đang vừa đi vừa đếm bậc thang thì Phong xuất hiện ngay bên cạnh làm tôi giật mình. - Nhi học bài. À không, cũng không bận gì. - Phong qua chở Nhi đi uống nước nha. - Ừ. Sự thực là tôi chẳng thể trở thành một cô gái bướng bỉnh trước mặt Phong, có nhẽ vì tôi thích cậu ấy nên mới nên chi như vậy. Nhưng đây có được xem là một cuộc hẹn hò không nhỉ? Nhỡ đâu chỉ là do tôi ngộ nhận, tưởng bở thì sẽ ra sao? Tôi đấu vừa suy nghĩ, vừa nhìn theo Phong cho đến khi khuất núi cậu. Giờ đây trong đầu tôi có nhiều mối bận lòng quá, đến đi cũng chẳng thường ngày, bước hụt mấy cửa nhựa lõi thép lần suýt té. Thôi chết, tôi nhớ ra mình để quên một hộp quà trong ngăn bàn - là cái hộp không biết ai tặng. Dù sao cũng là của người ta tặng, không thể không quan tâm. Nghĩ thế nên tôi quay lại lớp học. Vừa nhét xong chiếc hộp vào cặp, đi về phía cửa, tôi buộc phải dừng lại vì nghe thấy giọng Hoàng và tên tôi. “Nhi có thích hộp socola Hoàng tặng không? Thích hay không cũng được, tối đi chơi với Hoàng nhá.” Không được, nói thế giống< cưỡng ép >quá. “Sáng nay Nhi tông trúng Hoàng, bắt đền Nhi tối đi chơi với Hoàng!” Thôi khùng quá, nói thế Nhi lại cho ăn vả nữa thì khổ. Thôi, cứ xuống lấy xe đã rồi tính. Hoàng đi rồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Lẽ nào Hoàng... Tôi đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Hoàng đang dắt xe ra đến cổng trường rồi đứng đó, chừng như cậu ấy đợi tôi. Trong đầu tôi bắt đầu mường tưởng ra những rối rắm sẽ gặp phải. Theo như tình hình bây chừ thì Hoàng sẽ mời tôi đi chơi, nhưng tôi đã có hẹn với Phong, Phong và Hoàng lại là bạn thân. Giá như có một nơi cho tôi trốn vào lúc này thì hay biết mấy, tôi cảm thấy bối rối vì chưa gặp cảnh huống này bao giờ. Trời càng trưa càng nắng, tôi mệt mà người đang chờ tôi cũng mệt. Dù thế nào cũng phải đối mặt thôi. Nghĩ thế nên tôi bạo dạn đi xuống lấy xe. - Nhi đi đâu mà giờ mới về? Làm Hoàng đợi mãi. - Hoàng đợi Nhi làm gì? Để bắt đền Nhi hả? - Ơ... À ừ. - Vậy tối Nhi mời Hoàng đi uống nước. Nhi cảm ơn Hoàng vì món quà nha. 6 giờ Hoàng đến trước cổng nhà Nhi nhé. - Ơ... Bỏ mặc khuân mặt ngố của Hoàng ở lại, tôi lên xe đạp đi một mạch. Giờ tôi hẹn Hoàng cũng chính là giờ hẹn của tôi và Phong. Chắc bạn đang nghĩ tôi tham lam kiểu cá rô cũng tiếc, cá diếc cũng ham. Nhưng trên đời này tồn tại những mối quan hệ nếu không làm rõ thì nó sẽ mãi mãi trở nên khó hiểu và thỉnh thoảng gây tổn thương cho những người trong cuộc dù không ai nói ra đã đau đớn đến mức nào. Càng cố giấu thì càng khiến nó lộ liễu hơn, dễ gây hiểu lầm hơn. Chính vì thế mà tôi muốn giữa ba chúng tôi tồn tại một mối quan hệ rõ ràng. Tôi sẽ cho Hoàng biết tình cảm của tôi đang hướng về Phong, nhưng tình bạn với tôi là quan trọng hơn cả, dù thế nào thì tôi cũng không muốn mất đi một trong hai người bạn ấy. Và biết đâu, ba chúng tôi sẽ tạo nên một mùa Valentine đặc biệt, thú vị nhất trên đời - Valentine có ba mảnh ghép.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét