Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO, Quà Tặng Lưu Niệm

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Lần trước nhất tôi biết dùng ma túy". "16 tuổi.

Đầu óc trống. Cuộc sống đã trả lại những gì đã lấy đi trong những năm qua. Về phía gia đình. (Ảnh minh họa) “Ba ơi. Mất phương hướng và cái chết luôn túc trực trong nghĩ suy. Gần tròn hai tuổi. Là những ngày lang thang lấy công viên làm nhà với đủ mọi thành phần: lớn có. Điều đó có tức là bên cạnh em có nhiều nhịp để vượt qua thách thức của cuộc sống.

Trộm cắp. Em đã lấy lại cân bằng trong cuộc sống và là một con người vui tươi. Thay đổi để làm gì. Nhỏ có. Thách thức. Với trải nghiệm đau thương và mất mát. Một thằng con trai 16 tuổi. Lo lắng đôi khi hoảng sợ. Cùng với mái tóc rối bời được cắt tỉa theo sự bực dọc. Suốt ngày chỉ biết kiếm tiền bằng mọi giá để đáp ứng đòi hỏi của ma túy. Và rồi đi cai với bao quyết tâm chẳng thể đánh mất mình lần nữa.

Điều gì đến cũng sẽ đến. Đó là khoảng thời gian yên ả. Đó là tin em chuẩn bị lập gia đình. Cùng chia sẻ thông báo. Nhưng điều ấn tượng với tôi lúc đó chính là vết bầm tím xung quanh đôi chân. Điêu trá để thỏa mãn đòi hỏi của ma túy. Mà trước đây chẳng thể thực hành được. Gia đình và những người thân yêu luôn dõi theo từng bước thay đổi vì một ngày mai tươi sáng hơn như màu tranh em vẽ ngày nào.

Tôi vẫn biết thời gian đầu khi đổi thay thói quen sinh hoạt từ trang thái lúc nào cũng tìm đến ma túy là tuổi có nhiều thời gian và cũng dễ làm cho mình lung lạc ý chí nhưng em đã sử dung thời kì vào công việc vẽ tranh.

Sau những lần được đáp ứng đòi hỏi của thân thể thì lại chán chường và bế tắc và cứ thế trôi đi như một vòng xoáy không lối thoát. Một niềm vui không chỉ cho riêng em mà cho tất thảy mọi người. Khi gia đình và em đã đến với chương trình điều trị thay thế bằng thuốc Methadone- Một chương trình hỗ trợ thay đổi hành vi mà tính quyết định thay đổi này phụ thuộc vào bản thân em là chính.

Tri thức về HIV/AIDS. Về tính kiên trì vượt qua mọi khó khăn. Tóc tai.

Móc túi. Gia đình từ khuyên răn. Mỗi lần đến trường cũng là những lần trải nghiệm với nhiều cảm xúc khác nhau: vui buồn. Đó là vết dây xích gia đình sử dụng để cách ly em với cám dỗ của ma túy.

Thể hỗn độn. Gái mại dâm là bạn. Vì em. Cũng chết thôi!!! sự thực không phải là chấm hết. Và cứ thế. Nhưng điều đó không kéo dài được lâu vì trước nơi em học nghề có người xe ôm sử dụng ma túy. Với em việc tái nghiện rất đơn giản vì mình còn gì để mà thay đổi.

! Ba ơi…!” Đó là tiếng gọi của cô bé với cái tên Ngọc Hân. 16 tuổi. Khích lệ qua việc nhắc nhỏm việc tuân thủ điều trị cũng như tháo gở những khó khăn. Trong lúc hoang mang và lo âu.

Cũng như nhiều người khác mong muốn thay đổi chính mình sau bao lần thất bại trước ma túy. Và điều mừng cho đến giờ với em là cả hai mẹ con điều không có kháng thể dương tính HIV. Tự tín. Quan hoài như trước vì kết quả xét nghiệm của em có kháng thể dương tính với HIV. Đó là việc em phải đổi thay lề thói sinh hoạt hằng ngày không có ma túy rất nặng nhọc nhưng với em.

Thế là đã hết. Có bệnh không có nghĩa là chấm hết. Đi bên em là người cha đã mệt mỏi. Em đã đăng ký tham dự chương trình điều trị cho người có H. San sớt và giúp đỡ. Khi biết em và cùng san sẻ với em những khó khăn. Làn da trắng với đôi mắt to tròn khép nép trong vòng tay thương của ba.

Hàng ngày em đến phòng khám là một ngày mới từ quần áo. Cô độc và cảm giác thiếu ma túy thôi thúc trỗi dậy. Đi ngoài đường như một người điên. Lần đầu tiên biết sử dụng ma túy trong một tình cảnh rất đơn giản đó là hút cho đỡ buồn ngủ như lời của bạn học chung lớp nói.

Dạy bảo con cái. Vui vẻ bên người nhà. Mất mát để thay đổi chính mình. Dễ thương. Cảm ơn em! đã cho tôi bài học thực tại. (TPHCM). Câu chuyện của bệnh nhân Phạm Huỳnh Kim Kh. Đó là cô bé xinh hàng ngày gọi em bằng Ba. Ngày đó - Tôi gặp em. Sau hai năm. Sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình.

Và điều lo lắng cũng đã đến. Em cũng tìm lại bản thân mình qua việc tự cai tại nhà và đi học nghề vẽ tranh. Đưa em vào cơ sở cai nghiện lần này không giống như những lần trước- vì gia đình mà thôi.

Và cứ thế. Giờ đây em đã có đủ niềm tin và nghị lực hoàn thiện mình hơn bằng nghĩa vụ của một người cha. Chán ngán nhưng không bao giờ thôi dòm vào sự đổi thay của đứa con mình.

Xe ôm. Đó là ngày nhà trường phát hiện và buộc thôi học. Vì trong cuộc sống vấp ngã không có tức thị mất sờ soạng mà bên cạnh chúng ta còn có xã hội.

Các thành viên ngày một gắn bó. Lần này gia đình không còn vui vẻ. Em cũng nhận ra rằng việc này là kết quả của một lần chích chung với người bạn.

Dồn nén của người thân. Lần cai này hoàn toàn không áp lực về tâm lý vì trong giai đoạn dò liều dấu hiệu của hội chứng cai giảm rõ rệt. Phạm Huỳnh Kim K. Trở lại với ngày đầu.

Em đã lao vào dùng ma túy và thuốc tân dược một cách không kiểm soát để tìm sự bình an. Tuy có những rào cản tưởng chừng như xóa đi mọi cố kỉnh nhưng em đã vượt qua và thời kì đã chứng minh vớ.

Đây là khoảng thời kì buồn chán. Giao tế cởi mở hòa đồng. Em dường như không tin đó là sự thực và đã làm xét nghiệm nhiều nơi. Đã dùng ma túy. Đe dọa và đi đến ưng vì hành vi dùng ma túy đã làm cho em không còn uy tín. Phê duyệt các việc làm và ý thức trách nhiệm bản thân trong việc tuân thủ các quy định điều trị.

Em đã thay đổi quan niệm. Kim K. Người chồng và người con trong gia đình. Không lâu sau đó. Đến một ngày em không còn nhớ mình là ai. Và ngày mai đang còn ở phía trước cùng với trông đợi của em là sẽ sắp xếp thời kì để làm việc tạo thu nhập cùng vợ coi sóc.

Tham gia các hoạt động nhóm những người bạn cùng điều trị. Với em là chấm dứt! …Và gia đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét